Sang xứ samba, Thủ Chính trổ tài “diễn hài” trước bạn bè quốc tế

Mơ ước là quyền, nhưng thực hiện được ước mơ hay không thì là năng lực. Mơ ước là vô hạn, nhưng năng lực bao giờ cũng giới hạn. Người thực tế biết vạch ra ước mơ phù hợp với năng lực của mình, thì đó là người chín chắn, trưởng thành. Người vạch ra ước mơ quá cao, vượt quá xa khả năng thực hiện, thì đấy là mẫu người không tự lượng giá được năng lực bản thân.

Chủ nghĩa Cộng sản là chủ nghĩa hoang tưởng. Họ mơ về một xã hội “làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu”, rồi từ đó, xây dựng nên một con đường hoang tưởng, gây ra bao nhiêu tai họa thảm khốc cho xã hội loài người.

Năng lực luôn có giới hạn, nhưng nhu cầu là thứ vô hạn. Cho nên, những nhà hiền triết từ cổ chí kim đều khuyên con người sống “biết đủ” thì mới có hạnh phúc, bởi cứ thả ước mơ bay cao, nhưng năng lực không có, thì lấy gì để thực hiện ước mơ?

Người Cộng sản Việt Nam đến nay vẫn ra rả về thứ Chủ nghĩa Cộng sản “làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu”. Đảng Cộng sản Việt Nam vẫn quyết tâm đi theo nó. Đi theo ước mơ hoang đường đấy là sự lầm đường lạc lối, khiến cho dân mất tự do, đất nước không phát triển, xã hội kém văn minh vv… và nhiều hậu quả khác không thể đếm xuể. Tuy nhiên, Đảng Cộng sản vẫn cố chấp, vẫn đi theo con đường sai lầm ấy. Dù rằng, họ đã bỏ đi đường lối kinh tế cũ, nhưng về chính trị vẫn cố bám víu vào những gì mà các ông tổ vẽ vời ra thiên đường Xã hội Chủ nghĩa, đã vạch ra.

Kẻ cố chấp là kẻ thiếu trí tuệ, và Đảng Cộng sản là một thực thể như thế. Bên trong một Đảng cầm quyền vô minh, thì cũng sản sinh ra những con người vô minh như thế. Lãnh đạo Cộng sản không tung ra những quyết định hành dân và hại dân thì đã là may mắn rồi, bảo tìm cho ra lãnh đạo tài tình sáng suốt, thì làm sao có được?

Ông Nguyễn Xuân Phúc thời làm Thủ tướng để lại ấn tượng như một anh hề ăn nói thiếu suy nghĩ, làm trò cười cho thiên hạ. Những câu chuyện hài hước về ông Thủ tướng gốc Quảng Nam, đầu nghiêng nghiêng, và nói những lời như dân “cắn thuốc” – đó là ấn tượng duy nhất mà ông cựu Thủ tướng và cựu Chủ tịch nước này để lại.

Đảng này nặn ra một ông cựu Thủ tướng Phúc như thế, khi Đảng thay thế ông Phúc bằng ông Chính thì cũng chẳng khác là mấy. Ông Phạm Minh Chính cũng là một diễn viên hài không kém ông Nguyễn Xuân Phúc trước đây. Có điều, ông Phạm Minh Chính không “diễn hài” nhiều như ông Phúc, nhưng ông lại có một show diễn ấn tượng hơn ông Nguyễn Xuân Phúc rất nhiều. Đó là show diễn nào?

Ngày 24/9 theo giờ địa phương, ông Phạm Minh Chính tới thăm Câu lạc bộ bóng đá Corinthians Paulista ở thành phố São Paulo. Tại đây, ông Phạm Minh Chính cao hứng diễn “vở hài” chưa từng có ai diễn được. Ông nói, ông mơ về trận chung kết bóng đá thế giới giữa Việt Nam và Brazil.

Trước đó, tại Đại Hội đồng Liên Hiệp Quốc, sau một hồi phát biểu huyên thuyên, ông Thủ tướng Việt Nam lại tự vỗ tay để tán thưởng chính mình. Rất vô duyên trước mắt cộng đồng quốc tế, nhưng lại rất Cộng sản. Bởi bản chất Cộng sản là luôn tự sướng và họ có cả bộ máy khổng lồ để làm chuyện đấy.

Lại nói về cái ước mơ gặp đội tuyển Brazil ở trận chung kết bóng đá thế giới. Con lợn mà muốn bay như chim thì chỉ làm cho người ta phì cười mà thôi. Làm Thủ tướng, nhưng ông chỉ phát biểu cho sướng miệng, mà không cân đo đong đếm được năng lực, thì quả là ngán ngẩm. Ông đang tự đóng vai một anh hề mà ông không hay biết.

Hiện nay, theo thứ hạng trên bảng xếp hạng của FIFA, Brazil đứng thứ 3, chỉ sau Argentina và Pháp. Trong khi đó, Việt Nam đang có thứ hạng 95, đứng trên cường quốc bóng đá số 1 Đông Nam Á nhiều năm qua là Thái Lan (vị trí 112). Việt Nam vượt qua Thái Lan trên bảng xếp hạng, nhưng không có nghĩa là trình độ bóng đá của Việt Nam vượt họ, mà chỉ tương đương với họ thôi. Lúc này Việt Nam vượt lên, lúc khác Thái Lan lại hơn, đó là chuyện bình thường. Ngay cả cường quốc bóng đá lẫy lừng như Brazil, mà đã hơn 20 năm, họ vẫn chưa vào được trận chung kết, thì nói gì đến Việt Nam?

Việt Nam chưa tiệm cận được trình độ bóng đá của châu lục, chứ nói gì đến bóng đá thế giới? Có lẽ, ông Phạm Minh Chính mơ về một xuất dự World Cup thì thực tế hơn, còn mơ về trận chung kết Việt Nam – Brazil là hoang đường, e rằng, người ta lại nghi ngờ là ông không bình thường.

Ý Nhi – Thoibao.de