Sài Gòn. Đêm 9/6, rạng sáng ngày 10. Khắp các ngã đường trung tâm là các hàng rào kẽm gai.
Tư gia vô số người bị công an các loại canh chận trước cửa, nhiều người bị gọi điện để “thăm hỏi”, thuyết phục, cả đe dọa. Nhiều chuyến xe, con đường và cả con người bị dòm ngó bằng kiểu học đòi quyền lực hệ thống, lạnh lùng lẫn thô bỉ.
Người ta chuyền tay nhau status của một “hiệp sĩ”, tung lên bằng giọng đắc thắng về chuyện cổ vũ cho các lực lượng dân phòng, tnxp… cho việc đánh đập thỏa sức dân thường ngày mai. Những lời bàn, từng suy nghĩ gọi nhau, xiết chặt tay nhau… cũng hiện dần trên các trang mạng xã hội. Nhưng không chỉ vậy, cả một bộ máy to lớn đang rùng rùng chuẩn bị không kém gì những hàng rào kẽm gai. Nội dung cần đàn áp chắc cũng là chống phản động, thế lực thù địch, âm mưu lật đổ… Miếng bánh vẽ vẫn nguyên dạng cũ và thiu, so với thực tế là người dân đang xao xuyến trước viễn cảnh quê hương bị lũng đoạn bởi kẻ thù phương bắc và bọn bán nước nằm vùng.
Sài Gòn bị giằng xé bằng những điều rất lạ. Đêm qua có nhiều người không ngủ.
Có những thanh niên đi xe đò hàng trăm cây số xuống Saigon để đợi cùng hòa mình, cùng nói rằng mình muốn một quê hương nguyên vẹn.
Đêm qua có những căn phòng sáng đèn sớm, và những người nhận mật lệnh nhận diện nhau, cùng dùi cui, roi điện… Chuẩn bị cho một cuộc tương tàn theo lệnh.
Đêm qua có những cô gái vẫn nắn nót viết trên tấm biểu ngữ, dòng chữ bày tỏ ý nguyện của mình, chờ phút giây giơ lên trước ngực. Họ chỉ có điều đó và nụ cười làm vũ khí.
Đêm qua có những chuyến xe bus đã được lệnh, chờ tập kết để xô người tuần hành lên và có thể ai đó, sẽ không cần chịu trách nhiệm để đánh đập hay đe dọa họ như một thông điệp về nhà nước.
Đêm qua, người bạn của tôi kể mẹ già anh ấy nhắn từ quê, ngắn gọn rằng mang thằng cháu của bà theo thì nhớ mang khăn và nước chanh vì “tụi nó có thể ném lựu đạn cay”.
Đêm qua những lo sợ lẫn hận thù dường như vô nghĩa. Không có thứ lựu đạn cay nào mà khiến tôi muốn ứa nước mắt như lời dặn của bà mẹ hiền lành, yếu ớt đó. Như muôn ngàn bà mẹ Việt khác chưa bao giờ tự xưng mình là người yêu nước hay sống vì dân vì nước, bà chỉ nghĩ đến điều phải làm của một người Việt.
Đối diện với quê hương bằng trái tim không vẩn đục, từng con người nhỏ mọn nhất trong chúng ta, rồi ai cũng có một cơ may là nhận được món quà kỳ diệu của lịch sử ngàn năm cha ông để lại: mạnh mẽ đem tình thương và hy vọng đến, để tan chảy mọi ngu muội và bạo quyền.
Nguyễn Khanh – Sài Gòn đêm 9.6.2018
FB: https://www.facebook.com/khanhtuanng